Tôi đâu muốn chạy vội nhưng thời gian cứ đùn đẩy tôi về phía ngả bảy rất nhanh. Ở chỗ tôi đứng, tôi phải luôn mắt thấy tai nghe lũ bạn bè, hết đứa này tới đứa khác cùng trang lứa, tranh nhau biểu diễn; hết khoe cháu nội đến khoe cháu ngoại; hết cháu gái lại tới cháu trai bằng hình ảnh đầy rẫy hộp thư. Có đứa còn tự tuyên bố 3-0; 5-0; thậm chí có người đã có cháug cố… nghe mà muốn nổi dóa!
Copy and paste this URL into your WordPress site to embed
Copy and paste this code into your site to embed